Buổi sáng thứ Năm, ba ngày sau.
Trước tòa cao ốc đồ sộ năm mươi tầng của tập đoàn Tôn Thiên, ánh nắng sớm chiếu lên những tấm kính phản quang khiến cả tòa nhà rực sáng như một khối pha lê khổng lồ. Dòng người ra vào nhộn nhịp, xe sang nối đuôi nhau dừng trước sảnh chính.
Giữa khung cảnh uy nghi ấy, Tiểu Tịnh xuất hiện, đi cạnh cô là Tiểu Hoang to lớn, bộ lông nâu đỏ của nó phản chiếu ánh nắng, nó bước đi oai vệ và đầy cảnh giác. Ánh mắt nó quét qua mọi hướng như đang canh chừng kẻ thù vô hình nào đó.
Khi hai bóng dáng ấy vừa tiến đến cửa chính của tòa cao ốc, nhóm bảo vệ an ninh lập tức chặn lại. Họ đều mặc đồng phục vest đen, đeo cà vạt, tai gắn bộ đàm, mắt giấu sau cặp kính râm lạnh lùng.
Một người trong số họ cất giọng cứng rắn:
“Xin lỗi cô, thú nuôi không được phép vào khu vực của tập đoàn.”
Tiểu Tịnh khẽ khựng lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu được chút căng thẳng. Cô định mở lời giải thích, thì Tiểu Hoang bên cạnh cô, đột nhiên bước lên.
Tiếng gầm trầm thấp vang lên khiến không khí đông cứng.
Con vật khổng lồ đứng chắn ngay trước Tiểu Tịnh, toàn thân căng như dây cung. Lông gáy dựng đứng, mắt nó ánh lên tia sáng dữ dội như lưỡi dao thép, răng nanh nhe ra trắng toát, hơi thở phả khói trong không khí lạnh buổi sáng.
Nhóm bảo vệ, vốn to con và quen đối phó với những kẻ gây rối, nay lại bất giác lùi một bước. Họ cảm nhận rõ rệt luồng sát khí toát ra từ con vật, nó không đơn thuần là một con chó, mà là một cỗ máy bảo vệ sống, sẵn sàng liều mạng vì chủ nhân của nó.
Một bảo vệ khác vội đưa bộ đàm lên, giọng run nhẹ:
“Báo với cấp trên… có sự cố ở cửa chính. Con chó này… rất dữ.”
Không khí căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt.
Người qua lại trong sảnh bắt đầu dừng chân, hướng ánh nhìn tò mò, một cô gái trẻ và con chó khổng lồ, đang đối đầu cả đội an ninh của tập đoàn Tôn Thiên.
Tiểu Tịnh cúi xuống, đặt nhẹ tay lên đầu Tiểu Hoang, giọng cô trầm ấm nhưng dứt khoát:
“Ngoan, đừng làm họ sợ…”
Thế nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của Tiểu Hoang, vẫn ánh lên tia sáng cảnh giác, nó chưa hạ phòng bị, vì người nó bảo vệ, vẫn còn đang đứng trong tầm nguy hiểm.
Khi cánh cửa kính tự động mở ra bằng âm thanh “ting” nhẹ, Tiểu Tịnh cùng Tiểu Hoang to lớn sải bước ung dung tiến vào đại sảnh của tập đoàn Tôn Thiên.
Không gian bên trong tráng lệ đến choáng ngợp, ánh đèn pha lê rọi xuống sàn đá hoa cương sáng bóng. Dòng người mặc vest, đồng phục công sở nối nhau đi lại, tiếng giày cao gót xen lẫn tiếng bàn phím, điện thoại reo… tất cả hòa thành một nhịp điệu bận rộn, lạnh lùng… cho đến khi cô xuất hiện.
Tất cả như chững lại nửa giây.
Ánh mắt của hàng chục người đồng loạt hướng về phía cô gái và con vật khổng lồ đi bên cạnh.
Tiểu Hoang bước đi với dáng vẻ điềm tĩnh, cơ bắp ẩn dưới lớp lông nâu đỏ căng nhẹ theo từng chuyển động. Đôi mắt sắc lạnh, bình thản quét qua đám đông, không gầm, không sủa, nhưng một luồng khí uy nghi vô hình, khiến những ai lỡ chạm ánh nhìn của nó đều bất giác rùng mình, như đối diện với một con thú săn mồi thực thụ.
Vài người nhân viên đứng gần quầy lễ tân thì thầm nhỏ to.
“Trời ơi… sao lại dắt chó vào được chứ?”
“Nhưng con chó đó quá to lớn… trông dữ quá…”
Một cô gái khác lại khẽ nói, giọng nửa trầm trồ, nửa ghen tị:
“Nhưng cô ta đẹp thật… và tự tin quá…”
Tiểu Tịnh dường như không để tâm. Cô vẫn bước chậm rãi, thẳng lưng, đôi mắt hướng về phía quầy lễ tân ở cuối sảnh. Dáng đi ấy vừa mềm mại vừa kiêu hãnh, như thể không có điều gì, có thể làm cô chùn bước.
Những nhân viên đi ngang đều phải né sang một bên, ánh mắt đan xen giữa sợ hãi con chó to lớn và một thứ tò mò khó diễn tả về cô gái trẻ ấy.
Cô và Tiểu Hoang tiếp tục tiến lên, chậm rãi, từng bước vang vọng giữa không gian sang trọng.
Tiểu Tịnh có dáng người mảnh mai, thanh thoát, từng bước đi nhẹ như gió.
Cô mặc một chiếc váy đơn giản màu nhạt, không cầu kỳ nhưng lại tôn lên vẻ dịu dàng, tinh khiết và nữ tính. Đôi giày cao gót buộc dây mảnh quấn quanh cổ chân thon nhỏ, tạo nên nét quyến rũ kín đáo mà tự nhiên.
Giữa không gian sang trọng của đại sảnh, cô nổi bật một cách lặng lẽ, không son phấn cầu kỳ, nhưng ánh mắt sáng, nụ cười mơ hồ và khí chất trầm tĩnh khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Những lời xì xào lại vang lên:
“Cô ấy là ai vậy?”
“Trông không giống nhân viên… cũng chẳng phải khách bình thường.”
Tiểu Tịnh khẽ mỉm cười, như không để tâm. Cô mở túi xách, rút chiếc điện thoại ra, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt thanh tú.
Ngón tay cô chạm nhẹ, bấm một dãy số quen thuộc.
Giọng nói của cô trầm, mềm, pha chút bí ẩn:
“Con đã đến rồi…”
Rồi cô ngẩng đầu, đôi mắt hướng thẳng lên những tầng cao vút của tòa nhà Tôn Thiên, nơi câu chuyện thật sự sắp bắt đầu.
Chỉ vài tích tắc sau cuộc gọi, cánh cửa thang máy phía xa mở ra với âm thanh khẽ vang.
Từ trong bước ra là một người đàn ông vóc dáng to lớn, nhưng đã có phần tuổi tác, nước da ngăm đen, gương mặt dạn dày phong sương, ánh mắt sắc sảo của người từng trải qua quyền lực và sóng gió.
Đi sau lão là hơn mười vệ sĩ cao to, lực lưỡng, mặc vest đen đeo kính râm, khí thế như cơn bão mạnh quét ngang đại sảnh.
Cảnh tượng ấy khiến mọi người sững lại, không khí vốn ồn ào bỗng trở nên im phăng phắc.
Người đàn ông ấy vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh liền lao nhanh về phía cô, ánh mắt lão dần ánh lên niềm xúc động khó tả.
Khi tới gần, lão nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọng nghẹn ngào mà đầy tự hào:
“Cuối cùng… con cũng đến rồi.”
Khuôn mặt lão giãn ra, vẻ hân hoan và mãn nguyện hiện rõ trong từng đường nét.
Không nói thêm lời nào, lão nắm tay cô thật chặt, đưa cô tiến thẳng vào thang máy riêng của tầng cao nhất. Cánh cửa đóng lại, họ biến mất như một làn gió thoảng.
Đại sảnh phía dưới nổi lên những tiếng xì xào, ngỡ ngàng.
“Trời ơi… đó chẳng phải là ngài Chủ tịch Tôn Thiên sao?”
“Ông ta đích thân xuống đón cô gái đó ư?”
“Cô ấy là ai vậy? Thư ký mới à… Hay là người thân họ hàng của ông ta?”
Những ánh mắt tò mò, thắc mắc và hoang mang đan xen trong không khí, ai cũng muốn biết, cô gái mảnh mai vừa được vị Chủ tịch quyền lực kia đích thân đón lên tầng cao nhất… rốt cuộc là ai?
Tầng cao nhất của tập đoàn Tôn Thiên, nơi chỉ dành cho những người quyền lực nhất.
Cánh cửa thang máy mở ra, để lộ một không gian rộng lớn, trang nhã và sang trọng đến từng chi tiết. Căn phòng làm việc của Chủ tịch Tôn Thiên được thiết kế với tông màu trầm, sang nhưng không phô trương. Ánh sáng từ bức tường kính khổng lồ tràn vào, chiếu lên những kệ sách gỗ trầm hương, thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ, tường có treo những bức tranh trừu tượng và bàn làm việc dài bóng loáng.
Ở giữa phòng, Tiểu Tịnh ngồi trên bộ sofa màu xanh sẫm mềm mại, dáng ngồi nhẹ nhàng, thanh thoát. Bên cạnh cô, là lão chủ tịch, người đàn ông to lớn, gương mặt từng trải nhưng ánh mắt hiền dịu lạ thường, ánh mắt cứ nhìn cô đầy trìu mến, như muốn bù đắp cho bao năm xa cách.
Trên bàn trước mặt họ là hai tách trà nóng, khói nhẹ bay lên, tỏa ra mùi thơm dịu mát.
Không khí trong phòng ấm áp, yên tĩnh, khác hẳn vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị mà người ta vẫn hay hình dung về nơi quyền lực nhất của tập đoàn.
Đứng cạnh đó là một người phụ nữ trung niên, dáng người thanh lịch, tóc búi gọn, mặc bộ váy công sở màu xám nhạt. Dù đã ngoài bốn mươi, bà vẫn giữ được nét xinh đẹp và cuốn hút, ánh mắt thông minh và điềm đạm của người từng đứng sau, hỗ trợ chủ tịch nhiều năm.
Bà là trợ lý riêng của lão, người luôn theo sát mọi việc trong tập đoàn… và giờ, đứng yên bên cạnh, bà âm thầm quan sát hai cha con, trong lòng thoáng chút xúc động.
Lão quay sang Tiểu Tịnh, giọng trầm ấm pha lẫn niềm tự hào:
“Ba đã chờ con trở về… rất lâu rồi.”
Tiểu Tịnh khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút buồn sâu thẳm, như có hàng ngàn điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con diễn ra trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió nhè nhẹ thổi qua tấm kính lớn và hương trà thơm thoang thoảng lan tỏa.
Tiểu Tịnh ngồi lặng lẽ, tay khẽ xoay tách trà nóng. Cô không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ba, ánh mắt có chút xa lạ, nhưng trong sâu thẳm là sự ấm áp của tình thân chưa từng phai.
Lão cũng vậy, giọng nói điềm đạm, chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đựng sự quan tâm lặng lẽ của một người cha dành cho đứa con gái bảo bối, mà mình đã chờ đợi quá lâu.
Hai người nói rất ít, vài câu hỏi han đơn giản, nhưng sâu thẳm trong đáy lòng giữa họ, lại tràn đầy cảm xúc khó diễn tả, như một sợi dây tình cảm bền chặt nối lại sau năm tháng xa cách.
Sau một khoảng lặng, lão đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt nhìn xa xăm rồi chậm rãi nói, giọng trầm và dứt khoát:
“Ngày mai… ta sẽ mở một cuộc họp khẩn cấp.”
Câu nói ấy khiến người trợ lý trung niên đứng gần đó hơi khựng lại. Bà lập tức lấy sổ ghi chép, chờ lệnh tiếp theo.
Lão quay sang nói, giọng nghiêm nghị nhưng rõ ràng:
“Thông báo cho toàn thể nhân viên, giám đốc các phòng ban, các chi nhánh lớn trên toàn quốc. Cuộc họp bắt đầu lúc 8 giờ sáng. Không ai được vắng mặt. Miễn lý do.”
Người trợ lý cúi đầu kính cẩn:
“Vâng, thưa Chủ tịch. Tôi sẽ thông báo ngay.”
Không khí trong phòng trở nên nghiêm trang và nặng nề hơn.
Tiểu Tịnh khẽ ngẩng đầu nhìn ba, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên, cô hiểu rằng cuộc họp ngày mai sẽ không phải là chuyện nhỏ.
Lão chỉ đáp lại bằng ánh nhìn sâu và điềm tĩnh, rồi khẽ mỉm cười:
“Đã đến lúc! Con trở lại đúng vị trí của mình.”
Sáng hôm sau, đúng 7 giờ, bầu trời trong xanh, ánh nắng sớm rọi lên mặt kính lấp lánh của tòa cao ốc Tôn Thiên.
Trước cổng chính, một chiếc xe Mercedes – AMG One đen bóng, sang trọng dừng lại nhẹ nhàng, Tiểu Tịnh bước xuống.
Hôm nay, cô hoàn toàn khác với hình ảnh giản dị ngày hôm qua.
Trên người cô là bộ vest hàng hiệu phiên bản giới hạn, đường cắt tinh tế, tôn lên dáng người mảnh mai và thanh lịch, vừa mang vẻ quyền lực, vừa giữ nét nữ tính nhẹ nhàng. Mái tóc dài được búi cao gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ, toát lên thần thái tự tin, điềm tĩnh và sang trọng đến khó rời mắt.
Đi cạnh cô vẫn là Tiểu Hoang to lớn, dáng đi oai vệ, bộ lông nâu đỏ óng mượt phản chiếu ánh nắng, ánh mắt cảnh giác nhưng điềm đạm, không cần lên tiếng, nhưng sự hiện diện của nó cũng đủ khiến người ta nể sợ.
Khi hai bóng dáng ấy tiến đến cửa chính của tập đoàn, nhóm bảo vệ mặc vest đen đang đứng gác liền khẽ khựng người.
Không ai dám ngăn lại. Họ đã được trợ lý của Chủ tịch căn dặn trước:
“Cô ấy là vị khách rất đặc biệt của Chủ tịch. Không ai được phép bất kính, gây khó dễ.”
Thế nên khi Tiểu Tịnh xuất hiện, mọi người vội cúi đầu chào, tránh sang một bên, ánh mắt xen lẫn kính nể và tò mò.
Một vài người nhận ra cô chính là người mà hôm qua Chủ tịch đích thân đón tiếp, điều mà suốt nhiều năm qua chưa từng xảy ra.
Tiểu Tịnh khẽ gật đầu, bước qua cửa kính lớn, dáng đi nhẹ nhưng dứt khoát.
Tất cả ánh nhìn đều hướng về phía cô, cô gái bí ẩn, bình thản bước vào trung tâm quyền lực.
Và đằng sau cô, con chó to lớn lặng lẽ theo sau, như một cái bóng trung thành, trầm mặc, vững chãi, mang theo một cảm giác an toàn mà cũng đầy bí ẩn.
Đúng 8 giờ sáng.
Tại phòng hội nghị lớn nhất của tập đoàn Tôn Thiên, cuộc họp khẩn cấp chính thức bắt đầu.
Căn phòng rộng rãi, trang trọng, ánh đèn pha lê sáng rực phản chiếu lên những gương mặt căng thẳng và tò mò của hơn trăm người tham dự, hầu hết đều là lãnh đạo cấp cao, giám đốc chi nhánh và các cổ đông lớn của tập đoàn. Không khí nghiêm nghị đến mức gần như có thể nghe rõ tiếng bút gõ nhẹ trên bàn gỗ.
Trên bục phát biểu ở phía trước, Chủ tịch Tôn Thiên, người đàn ông quyền lực nhất trong giới doanh nghiệp, đứng thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhưng hiền hòa.
Lão nói bằng giọng chậm rãi, uy nghi mà quen thuộc:
“Trong năm qua, tập đoàn Tôn Thiên của chúng ta đã đạt được những thành tựu đáng tự hào… mở rộng thêm hai chi nhánh quốc tế, vượt chỉ tiêu doanh thu hơn 30%, và giữ vững vị thế hàng đầu trong lĩnh vực tài chính – đầu tư.”
Tiếng vỗ tay vang lên dồn dập.
Lão gật đầu nhẹ, chờ cho âm thanh lắng xuống, rồi ánh mắt lão chợt dịu lại, nụ cười thoáng hiện trên môi, một nụ cười hiếm khi xuất hiện nơi người đàn ông vốn nghiêm nghị này.
Lão nói tiếp, giọng trầm nhưng ấm:
“Tuy nhiên, hôm nay tôi triệu tập mọi người không chỉ để nói về thành tựu… mà còn để thông báo một chuyện quan trọng, có lẽ là quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”
Cả khán phòng chợt im phăng phắc.
Ánh nhìn của mọi người hướng về phía lão, chờ đợi.
Lão hít một hơi thật sâu, rồi nói, giọng đầy tự hào:
“Con gái tôi… đã trở về.”
Một làn sóng xôn xao lan khắp khán phòng. Những lời thì thầm, ánh mắt tò mò, bất ngờ, thậm chí là nghi ngại xen lẫn nhau.
Nhưng đến khi nghe lão tiếp tục nói, giọng chắc nịch và đầy quyết đoán, cả căn phòng lại chìm vào im lặng:
“Từ hôm nay, tôi chính thức lui về sau, nhường lại quyền điều hành và phụ trách tập đoàn Tôn Thiên… cho con gái tôi… Tôn Tiểu Tịnh.”
Ngay khi cái tên ấy vang lên, cửa lớn hội trường mở ra.
Tất cả ánh nhìn đều hướng về đó.
Tiểu Tịnh bước vào.
Cô mặc bộ vest màu trắng ngà sang trọng, mái tóc buộc gọn, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng và bình tĩnh. Dáng đi của cô tự tin, dứt khoát, từng bước giày cao gót vang lên nhẹ nhưng đầy trọng lượng.
Phía sau cô, còn có con chó to lớn, vẫn lặng lẽ theo sau, bước chậm rãi như một vệ sĩ chuyên nghiệp, dày dạn kinh nghiệm.
Cô dừng lại giữa khán phòng, khẽ cúi đầu chào. Ánh sáng từ trần rọi xuống gương mặt cô, xinh đẹp, điềm tĩnh, và mang phong thái trầm ổn y hệt người cha của mình.
Một vài người cổ đông nhìn nhau kinh ngạc, vài người khác khẽ gật đầu như vừa nhận ra điều gì.
Không ai nói, nhưng ai cũng hiểu, từ khoảnh khắc này, một kỷ nguyên mới của tập đoàn Tôn Thiên đã bắt đầu mở màn.
Không khí trong phòng hội nghị dần dịu lại sau giây phút ngỡ ngàng.
Một vài giây im lặng trôi qua, rồi những tiếng xì xào khe khẽ bắt đầu vang lên khắp nơi, tò mò, kinh ngạc, xen lẫn thán phục.
Chủ tịch Tôn Thiên mỉm cười, giọng lão trầm tĩnh nhưng dứt khoát:
“Có lẽ nhiều người ở đây chưa biết… Tiểu Tịnh không chỉ là con gái tôi, mà còn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn.”
Cả khán phòng lập tức chấn động.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô gái trẻ đang đứng bên cạnh Chủ Tịch, ánh sáng chiếu lên gương mặt cô, khiến nét điềm tĩnh của cô càng trở nên sắc nét.
Lão lại nói tiếp, từng lời rõ ràng:
“Từ người mẹ quá cố của Tiểu Tịnh, con bé đã được thừa hưởng 20% cổ phần. Giờ, tôi trao lại thêm 38% cổ phần của mình cho con bé. Tôi chỉ giữ lại 15%… phần còn lại do các cổ đông khác nắm giữ. Từ hôm nay, Tiểu Tịnh chính thức là người sở hữu cổ phần cao nhất và sẽ toàn quyền phụ trách tập đoàn Tôn Thiên.”
Một thoáng sững sờ lan ra khắp phòng, rồi từng người một, từ các giám đốc đến cổ đông kỳ cựu, bắt đầu đứng lên vỗ tay.
Tiếng vỗ tay ban đầu rời rạc, sau đó vang dội khắp hội trường, hòa cùng những nụ cười, lời chúc mừng, ánh mắt tán thưởng.
Tiểu Tịnh khẽ cúi đầu cảm ơn, đôi môi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt bình thản mà sâu lắng. Dáng vẻ cô vừa điềm đạm vừa uy nghi, không chút nao núng trước hàng trăm con mắt đang hướng về mình.
Bên cạnh, lão Chủ tịch lặng yên, ánh mắt nhìn con gái bảo bối, tràn đầy niềm tự hào và mãn nguyện.
Khoảnh khắc ấy, lão hiểu, tập đoàn mà lão gây dựng cả đời, nay đã có người kế thừa xứng đáng.
Một thời gian sau, từ khi Tiểu Tịnh lên nắm quyền Chủ tịch, tập đoàn cũng đã dần đi vào quỹ đạo, lại có thêm nhiều những dự án hợp đồng lớn có giá trị.
Lão Thiên, người cha ấy đúng kiểu “rảnh rỗi sinh nông nổi”. Từ khi lão giao lại tập đoàn cho con gái bảo bối, lão không còn gì để lo, nên quay sang… lo giùm con gái.
Mỗi sáng nhâm nhi ly cà phê, ông lại lẩm bẩm:
“Con gái mình xinh đẹp, tài giỏi thế này mà cứ bù đầu bù cổ lo công việc mãi, để lỡ thì uổng!”
Thế là lão bắt đầu “chiến dịch mai mối quy mô”. Lần lượt, những “ứng cử viên sáng giá” được lão giới thiệu:
Nào là con trai của chủ tịch tập đoàn bất động sản, nào là giám đốc trẻ tuổi tài năng, thậm chí cả một bác sĩ du học về nước. Ông nói mà mặt rạng rỡ như đang chào hàng sản phẩm mới:
– Thằng này hiền lắm, lại biết chơi golf!
– Còn thằng này, mới mua 2 căn biệt thự mặt phố, nói chuyện lịch sự cực kỳ!
Cô thì chỉ biết cười méo xệch, mỗi lần nghe ba hào hứng giới thiệu là y như rằng… tim đập không phải vì rung động mà vì lo. Cô nhẹ nhàng từ chối:
“Ba à, tập đoàn sắp ký kết một dự án khu nghỉ dưỡng tầm cỡ, quy mô lớn, con bận rộn lắm, thời gian đâu nghĩ gì đến chuyện yêu đương.”
Nghe vậy, lão chỉ biết thở dài:
Con gái thời nay đúng là chỉ biết công việc…
Sau vài lần “mai mối bất thành”, lão đành ủ rũ xếp lại danh sách “ứng viên sáng giá”, mà trong lòng đầy tiếc nuối. Lão tự nhủ:
“Thôi vậy, để nó tự chọn. Nhưng mà… chọn nhanh nhanh chút, sao ta muốn có một đứa cháu ngoại đích tôn quá…”
Còn cô con gái thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, vừa thương cha, vừa buồn cười vì ông đúng là “đại diện tiêu biểu của hội phụ huynh rảnh việc nhưng nhiều tâm huyết”.
Tầng 50, ánh đèn trắng phản chiếu trên mặt bàn kính sáng loáng. Tiểu Tịnh ngồi lặng, đôi mắt dán vào tập hồ sơ dày cộm. Ngoài cửa sổ, gió quất mạnh làm chiếc rèm khẽ rung. Trong căn phòng im phăng phắc ấy, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc xen lẫn nhịp thở của cô, gấp gáp, lạ thường.
– Sau những lần giao phối cùng Tiểu Hoang, cô trở nên nhạy cảm một cách lạ thường, trong lòng luôn có một nỗi bức bối khó tả, như thể chỉ cần một chạm nhẹ cũng khiến cảm xúc bùng lên, tâm trí lúc nào cũng bứt rứt, bồn chồn, càng khao khát muốn cảm nhận cảm giác đó.
Cô mở ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là món đồ xinh xắn hình dáng như một con cá voi màu hồng. Cô bấm một nút trên đó, tiếng rung rì rì khẽ vang lên, âm thanh ấy lan nhẹ trong căn phòng tĩnh lặng. Cô khẽ luồn nó vô quần lót, ma sát nơi âm hộ, chỉ một lúc sau, âm đạo bị kích thích rỉ ra chất nhờn dịch nhầy ươn ướt, cô cầm cá voi đang rung từ từ đút sâu vào bên trong âm đạo của mình, cảm giác rung nhẹ lan ra, khiến cô cảm thấy tê rần, như có dòng điện nhỏ chạy qua người. Một thoáng hứng khởi dâng lên, gương mặt cô thoáng ửng hồng, rồi mặt cô hơi dại đi trước cảm giác khoái cảm ấy, nó cứ dâng lên từng đợt trong người, khiến cô phải cắn nhẹ môi để giữ vẻ bình tĩnh. Cô sợ bị ai đó, các trợ lý hay các giám đốc bộ phận, khi họ bất chợt bước vào nhìn thấy, mà phát hiện ra sự bối rối của cô. Mỗi lần cá voi rung lên, chất nhờn dịch nhầy từ trong âm đạo cô lại rỉ ra một nhiều, thấm xuống ướt cả ghế ngồi, cô lại siết chặt tay, nhắm mắt một giây.
Bề ngoài, cô luôn xuất hiện với dáng vẻ điềm đạm và tao nhã. Từng cử chỉ, ánh mắt, lời nói đều chuẩn mực, nhẹ nhàng. Nụ cười cô luôn vừa phải, không thừa cũng chẳng thiếu, khiến người đối diện chỉ thấy vẻ thanh lịch và chín chắn.
Thế nhưng, ẩn sau lớp vỏ bình lặng ấy là một tâm hồn cuộn trào, khao khát được sống thật với chính mình, một nội tâm phóng túng, mãnh liệt, đôi khi nổi loạn. Cô giấu đi những xúc cảm dữ dội, những mong muốn vượt khỏi khuôn phép, bằng vẻ ngoài bình tĩnh đến lạnh lùng.
Chỗ đông người, cô là người phụ nữ chuẩn mực, nói năng khéo léo, ánh mắt sâu mà khó đoán. Còn khi, chỉ còn lại mình cô cùng Tiểu Hoang, cô như thoát khỏi mọi lớp mặt nạ: Đôi mắt bừng sáng, hơi thở gấp gáp, tâm hồn dường như muốn phá tung mọi giới hạn. Chính sự đối lập ấy khiến cô vừa bí ẩn, vừa cuốn hút, cô như một người đang sống trong hai thế giới: Một của lý trí thanh lịch, và một của bản năng cháy bỏng mà cô chỉ dám chạm tới trong thinh lặng.
Buổi trưa… khi cô cùng đoàn lãnh đạo xuống kiểm tra nhà máy lắp ráp ô tô, cô mặc chiếc chân váy thật ngắn, ôm sát mông, cắt cúp gợi cảm tôn lên đường cong mềm mại của cơ thể, sâu trong âm đạo cô, cá voi vẫn nằm đó, vẫn rung điên cuồng, cô đã bạo dạn hơn, không thèm mặc quần lót, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc lạnh, giọng nói vẫn điềm đạm, nhưng bên trong âm đạo cô là một cơn sóng ngầm, pha lẫn cảm giác kích thích, căng thẳng và khoái cảm khó tả. Cô đang thử sức chịu đựng của chính mình, và điều đó khiến mỗi giây phút trôi qua đều mang mùi vị hồi hộp đến nghẹt thở.
Lâu lâu cô kéo nhẹ chiếc chân váy xuống, cố gắng che giấu đi con cá voi đang lồi ra một đoạn dưới háng cô, nhưng nó vẫn cứ ẩn hiện một cách lồ lộ, làm tim cô loạn nhịp. Mỗi lần cá voi rung mạnh, cô cảm thấy hồi hộp, tim run rẩy, như muốn nín thở nhưng lại không thể, vừa sợ bị ai phát hiện, vừa ngượng ngùng trước cảm giác khoái lạc đang dâng lên trong người.
Cô khẽ cau mày, khi cảm nhận từ nơi âm đạo của mình, rỉ ra nhiều chất nhờn dịch nhầy và đang chảy xuống đùi ẩm ướt. Cô liếc mắt nhìn quanh, dáo dác xem có ai chú ý đến mình không. Khi thấy mọi người vẫn thản nhiên, cô lén rút tờ khăn giấy trong túi áo, khéo léo lau khô chỗ nước dính trên đùi, động tác nhanh và kín đáo như sợ ai đó phát hiện.
Lâu lâu, trong người cô lại phát ra tiếng “rì rì” nho nhỏ. Người đi cạnh thì chỉ ngạc nhiên nhìn quanh, còn mấy cô gái có kinh nghiệm thì hiểu ngay, họ chỉ cười khúc khích rồi giả vờ như chẳng hề có chuyện gì.
Tối muộn, mưa rơi tí tách ngoài khung cửa kính. Căn phòng làm việc chỉ còn ánh đèn bàn, hắt xuống chồng hồ sơ ngổn ngang. Cô vẫn ngồi lại làm việc, mắt dán vào màn hình nhưng tâm trí lại trôi đi đâu đó. Nhiều ngày làm việc liên tục khiến cô mệt mỏi, đầu óc căng như sợi dây đàn.
Bỗng trong một thoáng, một ý nghĩ táo bạo lóe lên, khác hẳn với sự điềm đạm thường ngày của cô. Cảm giác suy nghĩ lạ lẫm ấy khiến tim cô đập nhanh, vừa tò mò vừa háo hức. Cô đứng dậy, chậm rãi bước ra giữa căn phòng.
Tiểu Hoang của cô chạy loanh quanh, ve vẩy đuôi. Cô lại gần Tiểu Hoang cúi xuống xoa nhẹ bụng nó, lần tay xuống bụng dưới, cô nhẹ nhàng ve vuốt dương vật, miệng cô khẽ mỉm cười. Một hơi ấm thân quen lan ra giữa không gian tĩnh mịch.
Sau một hồi được cô vuốt ve dương vật, Tiểu Hoang tỏ vẻ thích thú, ve vẩy đuôi rồi bất ngờ chồm lên, liếm nhẹ vào má cô. Cô bật cười khẽ, né người sang một bên nhưng cô vẫn để mặc cho nó thể hiện tình cảm.
Bắt đầu là chiếc áo sơ trắng, rồi đến chiếc váy quần, khi tất cả đồ đạc trên người cô hoàn toàn được cỡi xuống. Cơ thể cô lõa lồ trần truồng, món đồ duy nhất còn lại trên người, mang hình dáng một chú cá voi, đang thỏa sức bơi lội trong âm đạo ướt át của cô, ngồi bên cạnh Tiểu Hoang, tay cô vẫn sục mỗi lúc một nhanh, kích thích liên tục dương vật của nó. Tiểu Hoang như bị kích thích tột độ.
Dương vật hình trụ của nó từ từ dài ra và to hẳn lên, nó dài hết cỡ, khoảng hai mươi phân có hơn, đường kính chừng năm sáu phân, trông vừa khủng bố vừa rắn chắc, sắc màu đỏ sậm, càng nhìn kỹ càng thấy những đường gân xanh nhạt uốn lượn quanh thân, tựa như những sợi khói mờ quấn lấy. Tay cô có thể cảm nhận rõ luồng hơi nóng tỏa ra, âm ỉ từ bên trong, như thể bên trong đang ẩn giấu một ngọn lửa chưa tắt. Cái cảm giác vừa cực đại vừa mạnh mẽ ấy, khiến dương vật trông không chỉ là một dương vật bình thường, mà giống như một vật sống đang thở, chứa trong mình sức nóng và sinh khí của lửa.
Cô cảm thấy toàn thân căng cứng, hơi thở gấp gáp. Cổ họng khô khốc như bị rút hết hơi, cô khom người xuống, hai tay và hai gối chống trên tấm thảm mềm, cô xoay người lại, mông hơi vểnh lên cao, tay cô cầm cái dương vật vừa to vừa dài vừa nóng, từ từ cố gắng đút vào hậu môn của mình.
Lỗ hậu môn của cô thật sự quá nhỏ, cũng không đủ trơn, cô loay hoay mãi mà không tài nào đút vào được, chợt hiểu, cô dùng chất nhờn dịch nhầy đang rỉ ra một nhiều từ âm đạo, cô bôi trơn lên lỗ hậu môn và dương vật to lớn của Tiểu Hoang. Rồi cô hít một hơi thật sâu, cố đút mạnh dương vật vào. Khi dương vật lọt được vào trong hậu môn. Một tiếng thét vang lên. Cơn đau nhói lan lên khiến cô giật nảy người, hơi thở khựng lại. Hậu môn cô thật đau rát, bởi đang thắt chặt, đang cố ôm trọn cái dương vật to lớn. Cảm giác vừa khó chịu vừa lạ lẫm vừa nhoi nhói, khiến cô thoáng rùng mình.
Từng nhịp thở phì phò kèm tiếng rên rỉ, bật ra trong không gian tĩnh lặng. Trong đầu cô, mọi thứ dường như quay cuồng giữa đau đớn và khoái cảm căng thẳng cực độ.
Rồi từng đợt tê rần lan mạnh quanh âm đạo, quanh âm vật, đến khi hậu môn cô dần thích nghi với dương vật, cảm giác nóng rát dịu dần, thay vào đó là sự dễ chịu lạ lùng, như thể toàn thân vừa được giải phóng khỏi căng thẳng. Cô thở ra nhẹ nhõm, thấy cơ thể dâng trào khoái cảm, tinh thần cũng trở nên kích thích tột độ… cô co giật rên rỉ lên đỉnh liên tiếp vài ba lần trong một khoảnh khắc.
Khoảng 30 phút sau, khi cô và Tiểu Hoang đang dính lẹo nhau trong văn phòng. Đột nhiên, toàn bộ tòa nhà chìm vào khoảng đen thẳm, điện bị cúp. Tiếng mưa rơi lộp bộp bên cửa kính, hòa với tiếng gió rít khe khẽ ngoài hành lang khiến không khí thêm phần căng thẳng.
Từ xa, cô nghe vài giọng bảo vệ nói gì đó, rồi tiếng bước chân cùng ánh đèn pin quét ngang qua các dãy hành lang. Biết họ sắp kiểm tra gần đến khu văn phòng của mình, cô hoảng hốt cùng Tiểu Hoang vội bò dần ra cửa, nhìn quanh dáo dác rồi bò ra khỏi văn phòng, rón rén bò dọc theo hành lang tối ra cầu thang bộ.
Cầu thang tối om, chỉ có ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ, soi mờ từng bậc thang. Cô run run, vừa sợ vừa cố giữ cho Tiểu Hoang không phát ra tiếng động. Hai bóng hình, một con người, một con vật to lớn đang dính lẹo, lặng lẽ chật vật bò lên từng bậc, tim cô vẫn đập mạnh, hơi thở gấp gáp, tay cô che miệng để khỏi bật ra tiếng rên.
Lên đến sân thượng, cơn mưa nặng hạt tạt vào mặt lạnh buốt. Hai tay cô chống phía trước mỏi nhừ, hai đầu gối cô cũng hơi sưng đỏ, dù cô vẫn bò tới trước nhưng vẫn kéo Tiểu Hoang đi lùi theo sau cô, nấp vào góc tường khuất gió, cố nén hơi thở. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng mưa rơi rào rạt và nhịp tim dồn dập… vừa lo sợ, vừa hồi hộp khó tả nhưng lại cực kỳ rất kích thích…
Một nơi khác…
Lão ngồi trong căn biệt thự rộng thênh thang, ánh nắng chiếu xuyên qua những bức rèm nặng nề, nhưng không gian vẫn buồn tẻ đến mức chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc, như đang cười nhạo lão. Xung quanh, có cả tá người giúp việc, nhưng không ai dám xen vào thế giới “suy tư chiến lược” của ông.
Lão ngửa đầu trên ghế bành, tay xoa cằm, mắt nhìn vô định, đầu bắt đầu… nhảy số:
“Nếu con gái không muốn lấy chồng, thì mình phải… phải làm sao mới có thể, có cháu ngoại… bằng cách nào… à không, phải khéo léo… bí mật…”
Bà trợ lý xinh đẹp đứng bên cạnh, vừa vén tóc vừa nhíu mày, lúng túng nhìn ông:
“Dạ, thưa ông… ý… ý ông là…”
Lão quay sang, nheo mắt, lẩm bẩm:
“Là… là lập một kế hoạch! Bí mật! Để… để có cháu ngoại! Không ai được biết!”
Bà trợ lý nuốt nước bọt, cố giữ vẻ nghiêm túc.
Lão tiếp tục lẩm bẩm, tay múa may như đang vẽ sơ đồ chiến lược trên không trung:
“Chỉ cần… làm cho con gái bảo bối lo lắng một chút… rồi… rồi… là xong. (Nghe đến đây, bà trợ lý hốt hoảng không dám hỏi tiếp)…”
Tầng cao nhất của văn phòng Chủ tịch, Tiểu Hoang đang lim dim với những giấc mộng hơi bị đẹp. Tiểu Tịnh thì đang cúi đầu chăm chú vào dự án khu nghỉ dưỡng, mắt dán vào màn hình, tay lướt phím đều đặn, thì bất ngờ điện thoại vang lên. Cô nhấc máy, chưa kịp hỏi gì, bên kia đã vang lên giọng một người phụ nữ trung niên, giọng điệu vội vàng nhưng điềm tĩnh:
“Ba cô trượt chân ngã cầu thang… đầu va mạnh… hôn mê… đang ở bệnh viện Trung ương… phòng VIP đặc biệt…”
Cô giật mình, tim đập thình thịch, tay run run bấm tắt điện thoại. Một cơn hoảng loạn trào lên, đầu óc như quay cuồng. Cô không chần chừ, lao vút ra cửa, Tiểu Hoang mở mắt ra thấy vậy, cũng phóng theo như một tia chớp, bước chân vội vã vang vọng trên sàn gạch sáng loáng.
Bên cạnh cô, Tiểu Hoang to lớn, cũng lao theo. Nó sủa khẽ, mùi lo lắng phảng phất, ánh mắt hệt như hiểu được tình huống nghiêm trọng. Cả hai – cô và con chó – lao vun vút qua hành lang, thang máy, dồn hết tốc lực xuống dưới, như thể mỗi giây trôi qua là một cuộc đua với thời gian.
Mọi thứ xung quanh bỗng dưng trở nên chậm chạp, trong khi trong lòng cô chỉ còn một nỗi sợ hãi và hoảng loạn tột độ:
Ba cô… ba cô đang hôn mê!
Cô bước vào phòng bệnh, tim đập dồn dập, ánh mắt dõi theo ba cô nằm trên giường. Lão đã tỉnh, sức hơi yếu, giọng khó nhọc nhưng vẫn đủ sức nói:
“Bba… baa… vẫn ổn… con đừng lo…”
Cô hốt hoảng, chạy tới bên giường, nắm tay ông, tỉ mỉ chăm sóc, hỏi han từng li từng tí:
“Ba, ba phải ráng vượt qua nha ba! Nếu ba khỏe lại, ba muốn gì, con đều làm hết cho ba…”
Nghe cô nói vậy, đôi mắt lão lóe lên một ánh sáng đặc biệt. Biết cơ hội đã đến… Lão khẽ mỉm cười trong lòng, cất giọng thều thào yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:
“Ba… ba chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng… con… con hãy sinh cho ba một đứa cháu ngoại, cháu đích tôn…”
Cô gái vừa ngạc nhiên vừa hơi do dự, tim bỗng nặng trĩu. Nhưng nhìn ba mình nằm đó, bệnh tật, gầy yếu, nỗi thương cảm lấn át hết mọi ngần ngại. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật đầu, nhủ thầm:
“Vì ba, con sẽ làm…”
Khi cô rời phòng, ra ngoài lấy thêm nước sôi pha ít sữa cho ông, mà không hề hay biết phía giường bệnh, ba cô vẫn đang trao một cái nhìn ẩn ý cho bà trợ lý xinh đẹp đứng bên cạnh. Bà trợ lý khẽ cười, ánh mắt đầy hiểu ý, khiến lão cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Hai người họ – lão và bà trợ lý – thỏa mãn với kế hoạch bí mật, một chiến lược âm thầm, để cô sinh hạ cho lão một đứa cháu ngoại mà lão hằng mong ước. Nhưng cô hoàn toàn không hay biết, vẫn chỉ nghĩ rằng, mình đang chăm sóc cho ba… nhưng thực tế, mọi chuyện đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước của lão già đầy quyền lực.
Buổi tối, trong căn biệt thự nhỏ yên tĩnh của riêng cô, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên bàn làm việc chất đầy hồ sơ. Cô ngồi đó, đôi mắt mệt mỏi nhưng tâm trí lại không sao yên được. Câu nói của ba cô trong phòng bệnh vẫn vang vọng trong đầu:
“Tâm nguyện duy nhất còn lại, ba chỉ mong con, sinh hạ cho ba một đứa cháu ngoại, trước khi ba… không còn nữa.”
Cô im lặng rất lâu. Ba cô đã già, sức khỏe yếu dần, quanh năm sống trong căn nhà rộng lớn mà vắng bóng người thân. Mỗi lần cô đến thăm, ông đều giấu đi nỗi cô đơn bằng những nụ cười gượng gạo. Nghĩ đến đó, lòng cô thắt lại.
Ánh mắt cô vô thức nhìn sang góc phòng, nơi Tiểu Hoang to lớn đang nằm duỗi mình, đôi mắt nó trong veo. Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười gượng:
“Không… sao có thể… Người và Thú sao có thể có con với nhau được…”
Thế rồi, ánh nhìn cô lại dần trầm xuống. Những suy nghĩ giằng co liên tục trong đầu, giữa lý trí và cảm xúc, giữa nỗi thương cha và sự sợ hãi về tương lai. Cô ngồi lặng hồi lâu, rồi cuối cùng… đôi bàn tay đặt lên tập hồ sơ cũng khựng lại.
Một hơi thở dài thoát ra, cô nhắm mắt, như thể đã tự nói với chính mình:
“Được rồi… nếu đó là điều khiến ba vui và hạnh phúc trong lúc này, thì mình sẽ làm… vì ba”
Câu nói khẽ vang trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió lùa nhẹ qua khung cửa. Rồi cô mở laptop, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt cô trong bóng tối tĩnh mịch của căn phòng. Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, vài dòng chữ hiện ra, kéo theo một trang web mới. Trên trang, tiêu đề rõ ràng:
“Trung tâm Bà mẹ và Trẻ em”.
Cô nhấn chuột xuống phần mục lục, từng dòng từng mục hiện ra trước mắt. Khi nhìn thấy dòng “Thụ tinh nhân tạo”, nhịp tim cô như lỡ một nhịp. Không vội vàng, cô nhấn vào đó, mắt dõi theo từng chi tiết, đọc kỹ mọi thông tin với thái độ chăm chú và nghiêm túc.
Mọi suy nghĩ khác như tan biến, chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: Tìm hiểu tất cả những gì cần thiết để biến quyết định đầy trách nhiệm này thành hiện thực. Cô hít một hơi sâu, lòng vừa căng thẳng vừa tràn đầy quyết tâm.
Ba ngày sau, cô có mặt tại trung tâm đúng lịch hẹn. Không gian ở đây sạch sẽ, gọn gàng và chuyên nghiệp, khiến cô phần nào bớt căng thẳng. Cô được dẫn vào phòng tư vấn, nơi một nữ bác sĩ thân thiện nhưng nghiêm túc đang chờ.
Bác sĩ giải thích tỉ mỉ từng bước: Tinh trùng hiến tặng được sàng lọc cẩn thận, kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng, được bảo quản trong điều kiện an toàn. Những người không muốn lập gia đình nhưng khao khát có con có thể chọn tinh trùng phù hợp để thụ tinh với trứng, giúp quá trình mang thai diễn ra an toàn và hiệu quả.
Cô lắng nghe, từng chi tiết được cô ghi nhớ trong đầu. Sau khi cân nhắc kỹ, cô gật đầu và ký hợp đồng, xác nhận quyết định của mình. Bác sĩ mỉm cười, nhắc nhở rằng khi cô có dấu hiệu rụng trứng, thì mau chóng đến ngay trung tâm, để thực hiện bơm tinh trùng vào trứng, bắt đầu hành trình mang thai theo phương pháp nhân tạo.
Cảm giác trong cô vừa hồi hộp vừa bình thản, một sự pha trộn giữa quyết tâm và lo lắng, nhưng cuối cùng, cô biết rằng đây là lựa chọn duy nhất để thực hiện tâm nguyện của Ba.
Thật may mắn, cô chỉ cần một lần thụ tinh là đã mang thai. Ban đầu, cô không nhận ra, chỉ nghĩ rằng những ngày gần đây thường xuyên buồn nôn là do công việc áp lực khiến sức khỏe giảm sút. Nhưng khi đi khám, bác sĩ khẽ mỉm cười và nói với cô:
“Chúc mừng, cô đang mang thai.”
Nghe câu đó, cô hơi hồi hộp, tim đập nhanh. Một cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp lan tỏa trong lòng: Niềm vui sắp trở thành mẹ, sắp có một sinh linh bé nhỏ cần cô chăm sóc, yêu thương.
Ngay sau đó, cô gọi điện báo tin cho ba. Ban đầu, lão tỏ ra hơi nghi ngờ, nhưng niềm vui trong ánh mắt lão nhanh chóng lấn át mọi sự hoài nghi. Giọng ông trầm ấm nhưng rộn ràng:
“Con mau dọn về biệt thự sống đi, gần ba, ba cũng tiện chăm sóc lo cho con và cũng có nhiều người giúp việc hỗ trợ.”
Cô nghe mà lòng thấy ấm áp, cảm nhận được tình thương của ba dành cho mình và đứa con chưa chào đời. Sự sắp xếp này không chỉ giúp cô an tâm dưỡng thai, mà còn khiến ba cô yên lòng khi được gần gũi, chăm sóc và chứng kiến từng bước hành trình trở thành một người mẹ của cô.
Thấm thoát cô mang thai đã được 12 tuần, nhờ công nghệ tiên tiến nên lão biết, cháu ngoại của lão là một bé trai, miệng lão cười suốt, cười muốn rách tới mang tai, thế là…
Lại một đêm lão lại không ngủ được, lão đã từng làm cha, nên lão biết rõ lão nên làm gì nên chuẩn bị gì và mua những gì, nhưng quan trọng… trong đầu lão, vẫn chưa tìm được cho cháu ngoại, một cái cái tên vừa lòng đẹp ý lão, nên lão trằn trọc bâng khuâng giấc chẳng thành… đầu lão không ngừng liên tục nhảy số… không giống như lần trước khi đặt tên cho Tiểu Tịnh, lần này lão có chủ ý đẳng cấp mới mẻ hơn, một cái tên, thật mạnh mẽ, thật dữ dội, một cái tên khi trưởng thành sẽ càn quét hết mọi thương trường, hễ ai mà nghe thấy, mặt đều tái xanh như đít nhái… và cái tên: Tôn Cuồng Phong được ra đời…
Ngày cô lâm bồn (sinh nở) cuối cùng cũng đến, nhưng tình huống lại… cực kỳ “hài hước” nếu nhìn từ góc độ bên ngoài. Lão đang ung dung thư thả cùng mấy người bạn già ngồi câu cá bên hồ, tay cầm cần câu, mắt dõi theo mấy chú cá nhỏ nhảy lò cò trên mặt nước, thì… điện thoại reo vang.
Ông nhìn màn hình, nhíu mày một chút, rồi gật gù nghe máy. Nghe xong tin, phản ứng của ông khiến mấy người bạn tròn xoe mắt: Ông quăng cần câu luôn xuống nước, chạy thẳng ra xe, còn bảo tài xế:
“Mau chạy ngay đi, gấp gấp…”
Chưa hết, phía sau xe ông còn lấp ló vài chiếc xe đen bóng của vệ sĩ, rú ga gầm rú bám sát như đang đi hộ tống một nguyên thủ quốc gia. Mấy người bạn già chỉ biết nhìn nhau cười trừ, lắc đầu.
Trong một bệnh viện lớn, cánh cửa khoa sản bỗng bị tung mở với một lực… kinh người, như thể một cơn bão tố vừa đổ bộ vào đất liền. Một người đàn ông trung niên, nước da hơi ngăm, tóc muối nhiều hơn tiêu, lao vào cùng một đám vệ sĩ to cao, lực lưỡng mặc vest đen bóng loáng, mỗi bước đi như rung cả sàn nhà. Cảnh tượng khiến mấy y tá đang đi ngang cũng phải dừng lại, mắt tròn xoe, miệng há hốc.
Lão lao nhanh đến phòng chờ, đứng đó hồi hộp. Ánh đèn phòng sinh vẫn cháy sáng, nhấn mạnh cảm giác nóng nảy đến mức… nghẹt thở. Lão đi đi lại lại, đôi mắt dõi về phía phòng sinh, miệng lẩm bẩm:
“Không sao đâu, ổn thôi… sẽ ổn thôi…”
Đôi lúc, lão lại nắm lấy tay bà trợ lý xinh đẹp của mình như động viên vỗ về, bà cũng hồi hộp chẳng kém. Bà trợ lý vừa sững sờ, vừa đỏ mặt, tim đập loạn nhịp vì bị ông nắm tay chặt một cách… “hơi quá nhiệt tình”. Mỗi bước chân, mỗi cái nhìn, mỗi lời lẩm bẩm của ông đều pha trộn giữa lo lắng tột độ và… khó tả.
Cảnh tượng vừa căng thẳng, đứng ngồi không yên của đám vệ sĩ cứng ngắc phía sau, còn bà trợ lý thì tim như nhảy múa trong lồng ngực, tất cả tạo nên một khung cảnh vừa lôi cuốn, vừa hồi hộp, nghẹt thở.
Thời gian trôi đi chậm rãi đến nỗi từng giây như dài cả thế kỷ. Lão vẫn đi qua rồi đi lại trước cửa phòng sinh, vừa lo lắng vừa sốt ruột, trong đầu tưởng tượng đủ thứ tình huống. Lâu lâu lão cũng vỗ nhẹ đầu Tiểu Hoang. Tiểu Hoang vẻ mặt cũng căng thẳng thấy rõ. Cho đến khi ánh đèn trên cánh cửa phòng sinh vụt tắt, tim lão như ngừng đập một nhịp.
Ngay sau đó, cánh cửa mở, cô nằm trên băng ca được đẩy ra. Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, hơi thở yếu ớt nhưng nụ cười nhẹ nở ra nơi khóe môi. Lão không đợi ai gọi, lão lao tới, phụ y tá đẩy băng ca, vừa đẩy vừa nắm chặt tay con gái, giọng run run nhưng tràn đầy xúc động:
“Không sao… tất cả ổn rồi con, ổn rồi… an tâm”
Miệng lão cười tươi, nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc và nhẹ nhõm nhất kể từ ngày lão nghe tin con gái mang thai.
Vừa đẩy, lão vừa lẩm bẩm cảm ơn bác sĩ, cảm ơn trời đất, thậm chí quay sang y tá cũng cảm ơn luôn, khiến ai cũng cười rộ lên.
Phía sau lão là cả một đoàn “hộ tống” hùng hậu.
Tiểu Hoang đi kế bên, nó khẽ liếm lấy tay cô như nói rằng:
“Ổn, tất cả ổn… an tâm!” Bà trợ lý xinh đẹp cũng đi sát bên, tay vẫn cầm túi đồ sơ sinh mà hồi hộp chẳng kém ai, theo sau là đám người vệ sĩ to con mặc vest đen, cũng có một số, tầm vài chục người là lãnh đạo, nhân viên cao cấp trong tập đoàn cũng vừa chạy tới, xe đậu bừa bộn lênh láng trước bệnh viện.
Khung cảnh thật… hoành tráng đến mức các y tá khác trong hành lang phải ngó theo, thì thầm với nhau:
“Không biết sinh thường hay sinh… hoàng gia mà rầm rộ dữ vậy trời?”
Lão nghe thấy, chỉ cười ha hả, tự hào tuyên bố:
“Con gái tôi sinh đấy… mẹ tròn con vuông!”
Tiếng cười của lão vang cả hành lang, vừa hạnh phúc vừa ấm áp, khiến ai chứng kiến cũng không khỏi mỉm cười theo.
Khi cô được đưa vào phòng tĩnh dưỡng, lão vẫn chưa yên tâm chút nào. Vừa đi vừa quay lại dặn dò bà trợ lý:
“Cô ở lại trông con bé giúp tôi, có gì lập tức gọi ngay?”
Giọng lão nghiêm mà run run, vừa như ra lệnh, vừa như trút hết lo lắng. Bà trợ lý gật đầu lia lịa, chưa kịp nói gì thì lão đã quay ngoắt ra ngoài.
Vừa ra đến hành lang, lão đột nhiên khựng lại…
“Ủa! Còn cháu ngoại ta đâu?”
Lão vội kéo một cô y tá lại hỏi dồn dập:
“Còn đứa bé, cháu ngoại tôi đâu rồi, nó sao rồi?”
Cô y tá giật mình, vừa định trả lời thì lão đã chen ngang:
“Đừng có nói điều gì không tốt, nghe chưa!”
Cô y tá vừa cười vừa nói nhanh:
“Dạ, bé sinh thiếu ngày, sức khỏe yếu một chút, đang được chăm sóc ở phòng hồi sức, buồng số 8.”
Vừa nghe đến chữ “buồng số 8″, lão như bật công tắc tăng tốc… ” Rầm!”… Tiếng bước chân vang rền cả hành lang. Lão lao đi vun vút với tốc độ của một vận động viên điền kinh U20, đám vệ sĩ mặc vest đen bóng phía sau lập tức rần rần chạy theo, tạo nên cảnh tượng khiến mấy y tá và bệnh nhân đi ngang chỉ biết nép sát vào tường.
Một bác sĩ trực còn suýt đánh rơi cả hồ sơ vì cú gió mạnh khi đoàn người “quét” ngang qua như một cơn sóng thần đổ bộ.
Lão vừa chạy vừa lặp đi lặp lại trong đầu:
“Buồng số 8… buồng số 8… cháu ngoại ta số 8… số 8…”
Tại tầng 1, khu phòng hồi sức, khung cảnh lúc ấy thật… không biết nên gọi là cảm động hay… náo loạn.
Một đám gần hai chục vệ sĩ to con, mặc vest đen bóng loáng, chen chúc trước tấm kính thủy tinh, nơi có hàng loạt buồng hồi sức dành cho trẻ sơ sinh. Ai nấy đều rướn người, vươn cổ, nhón chân, cố dán mắt vào buồng số 8, nơi “Cậu Chủ Nhỏ” đầu tiên của họ đang nằm.
Tiếng xì xào vang khắp hành lang:
“Thấy chưa, buồng số 8 đó!”
“Chắc là cái bé nằm đắp chăn xanh kìa!”
“Không, tôi thấy cái bé quơ tay kìa, chắc cậu chủ đó!”
Không ai chịu nhường ai, mỗi người cố len thêm nửa bước, khiến tấm kính kêu “răng rắc” như sắp khóc thét vì bị ép.
Ở phía sau. Lão cũng đang cố chen lên. Dáng người lão cũng to lớn, nhưng tuổi tác đã không còn cho phép lão “xông pha” như thuở thanh niên. Dù vậy, lão cũng không chịu thua.
Mỗi lần bị đẩy ra sau, lão lại nghiến răng, hít sâu, rồi… “vút!” – Lao vào như một chiến binh quyết giành chỗ đứng vinh quang.
Một anh vệ sĩ đang nhón chân bỗng giật mình hét:
“Ôi trời, sếp chui lên tới kìa! Dẹp đường, dẹp đường!”
Nhưng dẹp thì ít, mà… đẩy thì nhiều. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn: Lão già tóc muối tiêu xô đẩy chen lấn giữa một rừng người mặc đồ đen, ai nấy tóc tai rối bù, cà vạt xộc xệch, áo vest bung cúc, người nghiêng trái người ngả phải.
Một y tá đi ngang nhìn thấy cảnh đó mà chỉ biết há hốc miệng, toát cả mồ hôi hột.
Cuối cùng, sau bao lần bị đẩy ra rồi lại “bay” vào, bằng ý chí sắt đá và tinh thần “vì cháu ngoại thân yêu”, lão cũng chen được lên hàng đầu. Miệng lão thở hồng hộc, tóc rối như ổ quạ, áo bỏ ngoài quần, bấu áo rách tả tơi, lão chống hai tay lên kính, mắt sáng long lanh:
“Đây rồi… cháu ngoại ta đây rồi… số 8”
Giọng lão run run mà đầy tự hào, trong khi đám vệ sĩ phía sau vẫn tiếp tục chen chúc, rướn cổ cố nhìn theo, ai cũng đỏ mặt tía tai vì xúc động lẫn… thiếu oxy.
Ánh mắt lão vẫn dán chặt qua tấm kính, mắt ngấn lệ, chứa chan một niềm thương vô hạn. Lão nhìn “cháu trai” mình mà trong lòng tràn đầy xúc động, đôi mắt long lanh, miệng khẽ mỉm cười, như thể đang thì thầm:
“Cháu ngoại của ta đó… nhỏ xíu mà đáng yêu quá chừng!”
Không ai dám làm phiền giây phút ấy. Cả đám vệ sĩ đứng phía sau cũng lặng người, ai nấy đều nhìn theo ánh mắt sếp, đầy cảm động và tự hào. Không khí trang nghiêm đến nỗi nếu có nhạc nền, chắc người ta tưởng đây là cảnh cao trào trong một bộ phim truyền hình gia đình.
Thế nhưng… đời không bao giờ suôn sẻ như phim. @ – @
Một y tá trẻ bước vào bên trong phòng hồi sức, tay cầm bảng ghi danh sách từng bé, vừa đi vừa kiểm tra. Đến buồng số 8, cô khẽ nhíu mày, rồi thò tay chỉnh lại tấm bảng ghi tên bị lệch. Tên bé in rõ: “Lý Vân Đình.”
Lão chớp mắt mấy cái, giờ mới để ý:
“Ơh… khoan… Lý Vân Đình là ai?”
Lão dụi mắt, mở to hết cỡ, nhìn kỹ tấm bảng ghi tên buồng 8. Đúng thật… không hề có cái tên Tôn Cuồng Phong mà lão đã dày công nghĩ suốt ba đêm liền!
Nét mặt lão lập tức đơ như cây cơ, chuyển trạng thái từ rạng rỡ hạnh phúc sang ngẩn ngơ hoang mang. Còn đám vệ sĩ đứng phía sau, người đang cười toe toét cũng bỗng khựng lại như bị bấm nút “pause”. (Là tạm dừng)
Ông quay sang kéo một cô y tá gần đó, hỏi gấp:
“Cô ơi, cô cho tôi hỏi… đứa bé ở buồng số 8 này… phải cháu ngoại tôi không? Cháu tôi tên Tôn Cuồng Phong cơ mà!”
Cô y tá chớp mắt, mở cuốn sổ ghi chép ra xem rồi nhìn lão một lượt từ đầu đến chân, rồi đáp nhẹ như sợ ông… ngất:
“Dạ… Tôn Cuồng Phong là bé ở buồng số 8 tầng 2 ạ, không phải tầng 1.”
…
Cả hành lang lặng đi một giây.
Bỗng đâu đó có tiếng vang lên:
“Mẹ ơi! Nhầm!!”
Rồi đồng loạt, như thể có người vừa hét “Xuất phát!”, Lão và gần hai mươi anh vệ sĩ đồng loạt quay người phóng như bay, tóc tai tung bay trong gió, cà vạt lệch sang một bên, áo vest nhàu nát, rồi phóng đi như một cơn bão cấp 12.
Cảnh tượng hỗn loạn đến mức mấy cô y tá vừa né vừa cười sặc sụa:
“Trời ơi, chắc chưa kịp bế cháu mà làm bệnh viện chắc loạn luôn quá!”
Tốc độ lần này còn khủng khiếp hơn ban nãy, lão vừa chạy vừa thở hổn hển, miệng lẩm bẩm:
“Cuồng Phong ơi, chờ ông… ông tới đây!!”
Còn đám vệ sĩ phía sau thì chẳng khác gì lão, bước chân chạy loạn xạ rầm rầm cả lên, khiến sàn bệnh viện rung lên như động đất.
5 năm sau:
Cuồng Phong vừa tròn năm tuổi, nhưng nét đẹp của cậu khiến ai nhìn cũng phải dừng lại vài giây ngắm nghía. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét hài hòa đến lạ, càng lớn càng toát lên vẻ thanh tú, đẹp tựa thiên thần. Nhiều người đùa rằng, cậu còn đẹp hơn cả con gái, với chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi hồng hào tự nhiên, làn da trắng mịn như sữa và mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ (tóc xoăn giống ông ngoại, màu tóc giống bà ngoại). Đôi mắt to tròn, đen láy, trong veo như hai viên ngọc sáng, thừa hưởng từ mẹ Tiểu Tịnh, khiến gương mặt cậu càng thêm rạng rỡ, đáng yêu.
Ông ngoại là người yêu thương và cưng chiều cậu nhất. Sáng nào lão cũng đích thân đưa cậu đến trường bằng chiếc xe sang trọng khiến ai nấy trong trường đều trầm trồ, vừa ngưỡng mộ vừa mỉm cười trìu mến. Chiều đến, lão lại tranh thủ công việc để kịp đón cháu trai về, trên đường hai ông cháu vừa đi vừa trò chuyện, tiếng cười giòn tan vang mãi.
Tối đến, khi cả nhà đã yên giấc, lão thường lén qua phòng cậu, nhẹ nhàng mở cửa để nhìn ngắm đứa cháu đang say ngủ. Có những đêm, sợ cậu trở mình lạnh hay chăn bị tuột, lão mang cả gối của mình sang nằm cạnh, chỉ để được yên tâm rằng cậu đã ngủ ngon.
Cậu bé cũng thương ông mình vô cùng, thương hơn cả mẹ Tịnh, bởi mẹ rất nghiêm khắc với cậu và bận rộn, còn ông thì dịu dàng, luôn dành cho cậu sự chăm sóc ấm áp nhất, yêu chiều nhất. Mỗi khi lão đi công tác hay du lịch, cậu đều được lão mang theo. Trên những chuyến đi, lão thường cõng cậu trên lưng, vừa đi vừa cười, giọng lão vang xa đầy hạnh phúc… một niềm hạnh phúc giản dị nhưng tràn đầy yêu thương.
Tiểu Tịnh, ở tuổi 33 nhưng vẫn giữ được dáng mảnh mai, làn da thì trắng hồng mịn màng hơn. Vẻ đẹp của cô khiến nhiều người phải ngỡ ngàng, rạng rỡ hơn cả những thiếu nữ vừa bước vào tuổi xuân, với gương mặt thanh tú, nụ cười dịu dàng và ánh mắt sáng long lanh, toát lên sự quyến rũ tự nhiên đầy mê hoặc. Cô dạo này, càng ngày càng dâm dục hơn, cơ thể cô luôn rạo rực muốn giao phối, khi gần gũi bên Tiểu Hoang, tần suất giao phối cùng Tiểu Hoang cũng nhiều hơn trước. Cứ cuối tuần:
Cô và Tiểu Hoang lang thang qua rất nhiều nơi, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Thế nhưng, khi giao phối cùng nhau trong đôi mắt họ luôn có chút gì đó dè dặt, như sợ bị người ta bắt gặp.
Khi thì giao phối ven rừng, nghe tiếng xe chạy từ xa, cô lập tức giật mình. Hai vai co lại, tim đập nhanh, mắt dáo dác nhìn quanh. Cô trần truồng kéo vội Tiểu Hoang đang dính lẹo bò nép vào bụi cây rậm, nín thở chờ chiếc xe đi qua. Tiểu Hoang cũng như hiểu được nỗi sợ của cô, lặng lẽ rụt đầu xuống, đuôi cụp lại, chỉ dám thở khẽ khàng.
Lúc thì ở bên bờ hồ, lúc đang trong tư thế dính lẹo, khi thấy bóng dáng một người cầm cần câu đang tiến lại, cô lại hoảng hốt. Cô đưa tay ra hiệu cho Tiểu Hoang nằm im, rồi khẽ khàng bò lùi về sau, nép vào sau tảng đá lớn. Cô không dám thở mạnh, đôi bàn tay run nhẹ, mắt vẫn hướng ra phía trước, sợ người kia chợt nhìn thấy.
Cũng có khi ở bờ biển, trăng khi mờ khi tỏ, nhưng chỉ cần thấy bóng người tản bộ tới gần, cô lại kéo Tiểu Hoang cúi thấp xuống, rồi cả hai vẫn dính lẹo vội vàng bò ra xa, lẩn mình xuống mép nước, ướt đẫm nhưng vẫn chẳng dám động đậy.
Còn khi trong công viên, chỉ cần nghe tiếng bước chân hay giọng nói từ xa vọng lại, cô đã khẽ giật mình, đôi mắt mở to, rồi nhanh như phản xạ, cô cùng Tiểu Hoang chui vào bụi rậm hoặc nép sát sau gốc cây. Tiểu Hoang lúc ấy cũng rên khe khẽ, tai cụp xuống, ánh mắt lo âu nhìn quanh.
Có hôm, giữa trưa nắng gắt trên sân thượng tập đoàn, cô và Tiểu Hoang cũng dính lẹo nhau thật lâu mồ hôi lấm tấm. Cô đưa tay vuốt nhẹ đầu con chó, cố trấn tĩnh, ánh mắt yêu chiều.
Cứ mỗi lần giao phối, mỗi lần dính lẹo… cô lại lên đỉnh đạt cực khoái không biết bao nhiêu lần.
Buổi tối ấy! Vào một ngày của vài năm sau, bầu trời trong vắt, những vì sao lấp lánh như đổ đầy vào mắt, tỏa sáng khắp không gian núi rừng hẻo lánh. Cô ngồi trước chiếc laptop, vừa gửi xong mấy email công việc, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt thanh tú, làm nổi bật từng nét dịu dàng. Cạnh cô, Tiểu Hoang nằm cuộn tròn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt long lanh đầy tình cảm.
Căn nhà gỗ nơi họ ở nhỏ xinh nhưng ấm cúng, mùi gỗ thơm hòa cùng hương hoa dại thoang thoảng bên ngoài cửa sổ, len lỏi vào từng góc phòng. Xung quanh là cỏ cây xanh tươi, hoa nở rực rỡ dưới ánh trăng, xa xa tiếng dế nỉ non ngân nga, tạo nên một bản hòa ca nhẹ nhàng của núi rừng đêm.
Ngoài hiên, đống lửa bập bùng, ánh lửa đang nhảy múa trên những thanh gỗ, tỏa ra hơi ấm dịu dàng, khiến cảnh vật xung quanh thêm lung linh. Cô nhấp một ngụm trà nóng, thở đều, cảm nhận trọn vẹn sự bình yên, hạnh phúc giản dị nhưng sâu sắc, còn Tiểu Hoang thì luôn nhìn cô, thư giãn, tận hưởng hơi ấm từ lửa và tình cảm của cô. Cảnh tượng ấy như một bức tranh tuyệt đẹp.
Đặt tách trà xuống cô nhẹ nhàng bước lại gần Tiểu Hoang ánh mắt cô nhìn nó vẫn yêu chiều như cái lần đầu tiên, dưới gốc cây đó, dưới cơn mưa lất phất đó, dưới cái ô đỏ rực…
Quần áo trên người cô rơi xuống, phô bày một cơ thể tràn đầy sức sống.
Bên đống lửa nhỏ lập lòe đó.
Có hai bóng hình mờ nhạt. Một Người – Một Chó đang trong tư thế dính lẹo vào nhau, thật chặt… thật lâu…


