Trong căn phòng làm việc yên ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc và âm thanh khe khẽ của chiếc bút gõ nhịp lên mặt bàn gỗ. Tịnh ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt mơ hồ dõi về phía khung cửa kính. Ngoài đó thỉnh thoảng, một vài đồng nghiệp của cô đã bắt đầu đến làm. Cô đang trầm ngâm, tâm trí như bị kéo ngược về chuỗi sự việc u ám vừa xảy ra tối hôm qua, cái đêm khiến cô mất ăn mất ngủ ở công viên, lòng cô đầy nghi hoặc và…
Một tia do dự lóe lên trong ánh mắt, rồi Tiểu Tịnh với tay cầm điện thoại, gọi cho bác bảo vệ trực tầng:
“Bác Khải, giúp tôi kiểm tra lại camera tầng 9 của tối hôm qua được không? Tôi muốn xem lại một chút.”…
Tại phòng an ninh của công ty, cô đứng đó. Chỉ vài phút sau, màn hình an ninh sáng lên trước mặt cô. Dòng thời gian lùi lại đúng khoảnh khắc định mệnh ấy. Hình ảnh hiện ra… chậm rãi, mờ mờ, rồi dần rõ nét. Cô nghiêng người về phía trước, tim đập nhanh như trống dồn.
Và rồi… cảnh tượng trên màn hình khiến Tiểu Tịnh chết lặng.
Đôi mắt cô mở to, miệng khẽ hé ra nhưng chẳng phát nổi tiếng nào. Bàn tay cầm bút siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, môi run rẩy như muốn bật ra một tiếng kêu nhưng nghẹn lại trong cổ họng.
Căn phòng làm việc chìm trong ánh sáng trắng nhợt nhạt. Tiếng máy lạnh rì rì đều đều khiến không gian càng thêm tĩnh lặng. Tịnh ngồi đó, đôi mắt lạnh như thép, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi đang phát lại đoạn video mà cô vừa nhờ bác bảo vệ lưu riêng giúp mình.
Trên màn hình, hình ảnh hiện rõ: Minh Hà bước vội vào phòng làm việc của cô, ánh mắt láo liên, dáo dác nhìn quanh như sợ ai bắt gặp. Rồi cô ta rút từ trong túi quần ra một gói bột trắng nhỏ, lén lút nghiêng người, nhanh tay trút vào tách trà trên bàn Tịnh. Sau đó, Minh Hà khuấy đều cho hòa tan, liếc quanh một lần nữa rồi rời đi, khuôn mặt lạnh tanh.
Tiểu Tịnh siết chặt bàn tay. Móng tay cô in hằn vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng cô không cảm thấy đau, chỉ thấy một cơn căm phẫn âm ỉ cháy lan khắp người. Cô hít sâu một hơi, ánh mắt sáng rực lên trong im lặng:
“Tốt lắm, Minh Hà. Cô đã tự ký tên mình vào bằng chứng rồi.”
Không để lộ chút nghi ngờ. Cô cũng cẩn thận sao lưu đoạn video từ điện thoại sang USB. Nhưng cô biết, chỉ một đoạn ghi hình thôi vẫn chưa đủ. Minh Hà là người khôn khéo, luôn biết cách chối tội. Cần thêm bằng chứng vật chất, thứ có thể khiến Minh Hà cứng họng không thể chối.
Đúng giờ nghỉ trưa, khi cả văn phòng lục tục kéo nhau đi ăn trong đó có Minh Hà, Tiểu Tịnh giả vờ cầm điện thoại ra hành lang, rồi âm thầm trở lại phòng làm việc, bên trong vắng tanh. Cô nhanh nhẹn đeo găng tay, bước đến thùng rác cạnh bàn làm việc của Minh Hà. Giữa đống giấy vụn và ly cà phê nhựa, một mẩu giấy gói nhỏ màu trắng lộ ra, bị vò nát nhưng đã từng, được thấy qua, vẫn còn dính ít bột trắng li ti bên trong.
Cô khẽ nhếch môi.
“Tìm được rồi…”
Cô cẩn thận gói lại, bỏ vào túi áo, rồi lặng lẽ rời nơi đó như chưa từng xuất hiện. Lòng cô giờ đây không còn là sợ hãi hay nghi ngờ nữa, mà là một kế hoạch trả đũa tỉ mỉ đang hình thành rõ nét.
Vẫn ung dung như không có chuyện gì, Tiểu Tịnh ngồi yên ở bàn làm việc, mắt dõi theo từng cử chỉ. Trong túi áo khoác, chiếc ổ USB chứa đoạn camera và gói giấy nhỏ, còn dính chất bột màu trắng, nằm gọn như hai con dao giấu kín.
“Lần này, “… cô thầm nghĩ… ” Tôi sẽ lột trần cái mặt giả tạo ấy trước tất cả mọi người.”
Buổi trưa, văn phòng lại rộn ràng tiếng bước chân và tiếng trò chuyện sau giờ ăn. Minh Hà cười nói như thường lệ, tay còn cầm cốc cà phê, vẻ ngoài vẫn vô tư, tự tin như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi cô vừa bước đến gần bàn, Tiểu Tịnh đã đứng dậy.
Giọng cô vang lên, trầm và lạnh:
“Minh Hà, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”…
Cả phòng khẽ lắng xuống. Không ai hiểu chuyện gì, nhưng ánh mắt Tiểu Tịnh khiến tất cả mọi người vô thức chú y. Minh Hà hơi khựng lại, rồi nở nụ cười gượng gạo:
“Chuyện gì vậy Tiểu Tịnh? Có gì thì nói riêng đi.”
Tiểu Tịnh gật đầu. Cô và Minh Hà bước chậm rãi đến giữa phòng họp nhỏ, khi cả hai vào bên trong, trên bàn họp, nơi có sẵn một chiếc laptop. Khi Minh Hà vừa ngồi xuống, Tiểu Tịnh mở máy, cắm USB được lấy từ trong túi áo vào máy, nhấp chuột vài cái. Trên màn hình, đoạn camera bắt đầu chạy, rõ ràng, sắc nét, từng cử chỉ không thể chối.
Minh Hà nhìn thấy mình trong video, ánh mắt láo liên, dáng người lén lút, bàn tay thả gói bột trắng vào tách trà. Màu máu trên mặt Hà như rút sạch, cô bật dậy, giọng run run:
“Không… không phải tôi! Cái đó… tôi chỉ… chỉ…”
“Chỉ gì? ” Tiểu Tịnh ngắt lời, giọng lạnh tanh. – ” Chỉ bỏ thuốc kích dục… đang cố hại tôi à?”
Không để Minh Hà nói thêm, Tiểu Tịnh lấy từ túi áo ra một túi giấy nhỏ, bên trong là mẩu giấy gói còn dính thứ bột trắng mà cô đã tìm thấy trong giỏ rác của Minh Hà. Cả phòng im phăng phắc. Hà Minh đứng dậy chao đảo, hai tay run lẩy bẩy, miệng mấp máy không thành lời.
Vài đồng nghiệp vô tình đi vào cũng nghe thấy, trao nhau ánh nhìn kinh ngạc. Một người vội gọi điện báo cho giám đốc. Chẳng lâu sau, cánh cửa mở ra, giám đốc cùng hai nhân sự phòng hành chính bước vào. Họ xem lại đoạn video, đối chiếu vật chứng. Khuôn mặt giám đốc sa sầm, lạnh lùng quay sang Minh Hà:
“Tôi không ngờ cô lại làm chuyện như vậy.”
Minh Hà khuỵu xuống ghế, ánh mắt trống rỗng. Mọi lời biện hộ đều tan biến. Lệnh sa thải được ký ngay trong buổi chiều. Khi bảo vệ đến, Minh Hà chỉ biết lặng lẽ thu dọn đồ, không ai nói một lời.
Tiểu Tịnh đứng lặng bên cửa sổ từ tầng 9, nhìn xuống khoảng sân rộng phía dưới. Qua lớp kính trong, cô thấy bóng Minh Hà bị hai bảo vệ dẫn ra ngoài, chiếc thẻ nhân viên bị thu lại, mái tóc rối che khuất nửa khuôn mặt. Cảnh tượng ấy khiến lòng cô dâng lên một cảm xúc lẫn lộn.
Không còn giận dữ, chỉ còn một chút chua xót len vào nơi sâu nhất của lòng cô.
“Giá mà cô ấy đừng chọn con đường đó…” Tịnh khẽ nghĩ, rồi quay người bước đi.
Ánh nắng cuối ngày nghiêng qua khung cửa, rọi lên khuôn mặt bình thản của cô, đôi môi cô khẽ cong lên, nhẹ như một hơi thở giải thoát.
Thấm thoát đã tròn một năm trôi qua.
Sáng chủ nhật, nắng nhẹ rải vàng trên khu vườn nhỏ phía trước căn biệt thự xinh xắn của Tiểu Tịnh. Cô mặc chiếc váy lụa màu xanh lam giản dị, tay cầm bình tưới nước, nhẹ nhàng tưới lên những chậu cây kiểng xanh mướt mà cô vẫn chăm chút mỗi ngày. Chú chó to lớn của cô, một chú giống Alaska Giant, với vẻ mặt rất ư là hiền lành nhưng lại tinh nghịch, cứ chạy quanh chân cô, thỉnh thoảng lại chồm lên đòi được vuốt ve, khiến cô bật cười khẽ.
Tiếng xe động cơ từ xa vang lên, làm phá tan sự yên bình ấy. Ngoài cổng, một chiếc xe hơi sang trọng, bóng loáng như vừa bước ra từ một bộ phim, chậm rãi dừng lại. Người tài xế chỉnh lại áo vest rồi vội vàng bước xuống, mở cửa phía sau. Từ trong xe, một người đàn ông cao lớn, dáng đi chững chạc bước ra. Nước da ông hơi ngăm, gương mặt có vài nếp nhăn của tuổi tác, nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ điềm đạm và khí chất của một người từng trải, đó chính là Tôn Thiên ba của Tiểu Tinh.
Cô khựng lại giây lát, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Rồi cô buôn bình tưới, chạy nhanh ra cổng.
“Ba…” – giọng cô run lên vì xúc động.
Cô lao vào ôm chầm lấy người cha sau bao tháng ngày xa cách. Ông khẽ mỉm cười, một tay vỗ nhẹ lên vai con gái bảo bối, ánh mắt vừa ấm áp vừa thoáng chút ân hận. Tiểu Hoang cũng chạy lon ton tới, sủa vang mấy tiếng mừng rỡ, rồi nhảy quanh hai người, liếm bàn tay cha Vợ… à nhầm @ – @, liếm bàn tay người đàn ông như nhận ra hơi quen xưa cũ.
Sau giây phút đoàn tụ, hai cha con cùng ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây lớn, nơi có giàn hoa leo vàng rực nở rộ. Những cánh hoa nhỏ rung rinh theo gió, như góp phần làm dịu đi khoảng cách im lặng giữa họ.
Ba cô hỏi han từng điều nhỏ nhặt – cuộc sống của cô có ổn không, sức khỏe thế nào, có ai giúp đỡ bên cạnh…
Cô mỉm cười đáp lại, giọng nhẹ như gió, cũng hỏi thăm lại tình hình công việc và sức khỏe của ông.
Một lúc sau, giọng người cha trở nên trầm hơn, mang theo vẻ nghiêm nghị quen thuộc:
“Tịnh à! Con còn nhớ giao kèo giữa hai cha con ta một năm trước chứ?”…
Cô khẽ gật đầu, bàn tay vô thức vuốt ve Tiểu Hoang đang nằm dưới chân mình. Ông tiếp lời, chậm rãi nhưng dứt khoát:
“Giờ đã đến lúc con phải trở về. Ba muốn con tiếp nhận và điều hành tập đoàn. Ba đã già rồi, không thể mãi gánh vác một mình. Ba cho con ba ngày để thu xếp công việc ở đây… rồi trở lại công ty nhà mình, nơi mà con thuộc về…”
Không khí chùng xuống. Tiếng lá khẽ xào xạc, ánh nắng nghiêng qua tán hoa vàng, rọi lên gương mặt cô, vừa ngỡ ngàng, vừa trĩu nặng suy tư. Cô nhìn người cha với ánh mắt đầy cảm xúc, biết rằng khoảnh khắc bình yên của mình sắp khép lại, và một con đường mới – đầy trách nhiệm và thử thách – đang mở ra trước mắt.
Đêm đó, Tịnh trằn trọc mãi không sao chợp mắt. Ánh trăng ngoài khung cửa sổ hắt vào căn phòng, loang loáng trên nền gạch trắng như dòng nước lặng lẽ trôi. Cô nằm nghiêng, mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà, trong đầu vang lên từng lời nói của ba ban sáng, chậm rãi, nhưng kiên định.
Từng suy nghĩ đan xen, rối bời như sợi chỉ trong tim. Một năm qua, cô đã quen với cuộc sống yên bình trong căn biệt thự nhỏ này, nơi có khu vườn xanh mướt, có Tiểu Hoang trung thành luôn quấn quýt bên chân, có những buổi sáng nhẹ nhàng với tách trà nóng và bản nhạc cổ điển. Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng bình yên ấy chỉ là tạm thời, và bên kia là trách nhiệm, là gia đình, là người cha già đang ngày một cô đơn.
Ba cô… người đàn ông từng sừng sững như một ngọn núi, nay đã xuất hiện với mái tóc điểm bạc, dáng đi hơi chậm lại. Cô nhớ lại ánh mắt ông khi nói về “Trở về” vừa nghiêm nghị, vừa tha thiết, như ánh nhìn của người sợ mất đi điều quý giá cuối cùng trong đời.
Cô thương ba. Thương hơn cả bản thân mình.
Bởi trong thế giới rộng lớn này, giữa những biến động của thời gian, ông là người thân duy nhất còn lại của cô. Mẹ đã rời bỏ hai cha con từ năm cô vừa tròn mười sáu tuổi, một tai nạn giao thông nghiệt ngã trên đường đến sân bay đón đối tác của ba. Hôm ấy, chỉ một cơn mưa bất chợt, một giây mất lái… là đủ để cướp đi nụ cười ấm áp mà cô hằng yêu thương, hằng nhớ mãi ở trong tim.
Ký ức ấy vẫn còn hằn sâu, mỗi khi cô nhắm mắt lại, cô vẫn nghe văng vẳng tiếng ba gọi tên mẹ giữa phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe run rẩy. Từ đó, ông sống khép kín, dồn hết sức mình vào công việc, dựng nên một tập đoàn vững mạnh – có lẽ cũng để khỏa lấp khoảng trống mất mát trong lòng.
Cô thở dài, khẽ vuốt ve đầu Tiểu Hoang đang nằm bên cạnh.
“Có lẽ đã đến lúc mình phải về thôi…” cô tự nhủ.
Không phải vì danh vọng hay quyền lực. Không phải vì tài sản hay địa vị.
Mà vì tình thân, vì người cha đã gánh trên vai quá nhiều năm tháng nặng nề.
Cô muốn trở về để cùng ông chia sẻ, cùng ông tiếp nối những gì ông đã gây dựng… và quan trọng hơn cả, để được ở bên cạnh, chăm sóc, lắng nghe ông, như ông đã từng làm với cô khi còn bé.
Ngoài kia, gió đêm khẽ lay nhành hoa vàng trước sân, mùi hương dìu dịu len qua cửa sổ.
Cô khép mắt lại, một nụ cười thoáng nhẹ nơi khóe môi.
Trong lòng cô, quyết định đã rõ ràng.
Bình minh ngày mai sẽ là một sự khởi đầu mới.
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn trong vắt như thường lệ, nhưng lòng Tịnh lại nặng trĩu khác thường. Cô thức dậy sớm hơn mọi ngày, tự tay pha một tách cà phê, nhấp một ngụm nhỏ rồi lặng lẽ nhìn ra vườn. Hôm nay, cô biết, là một ngày phải nói lời tạm biệt.
Cô đến công ty đúng giờ như mọi khi, bước chân vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt đã ẩn chứa một điều gì đó khẽ buồn. Sau khi hoàn tất nốt vài việc còn dang dở, cô in lá đơn từ chức, gấp gọn lại, đặt lên bàn của ban giám đốc với nét chữ ngay ngắn, điềm tĩnh.
Khi tin cô sắp rời đi lan ra, không khí trong văn phòng bỗng trở nên trầm lắng lạ. Những đồng nghiệp thân quen, người từng cùng cô thức khuya hoàn thành dự án, người chia sẻ với cô từng bữa trưa vội… đều ngỡ ngàng. Ai nấy đều buồn, xen lẫn chút tiếc nuối.
“Tịnh à, dù sao cũng chúc cậu may mắn nhé” một người nói, giọng nghèn nghẹn.
“Nhớ giữ liên lạc nha, khi nào rảnh ghé tụi mình chơi.”
Cô mỉm cười, bắt tay từng người một.
Những cái bắt tay siết chặt, những ánh mắt chan chứa tình cảm khiến trái tim cô nhói nhẹ. Một năm tuy không dài, nhưng đủ để những con người nơi đây trở thành một phần ký ức ấm áp trong cuộc đời cô.
Bước xuống đại sảnh, cô dừng lại bên quầy lễ tân.
“Chào chị nhé, em đi rồi… có lẽ lâu lắm mới quay lại.” Tiểu Tịnh nói, giọng khẽ run.
Cô lễ tân, đôi mắt hơi hoe đỏ, nở nụ cười buồn:
“Em đi rồi, chỗ này chắc vắng lắm. 7 giờ sáng mỗi ngày… chắc chị sẽ nhớ hình ảnh em bước vào, nụ cười lạc quan hồn nhiên đó chị sẽ không đâu…”
Tiểu Tịnh khẽ gật đầu, đáp lại bằng nụ cười dịu dàng.
Rồi cô quay đi, bước ra cửa kính lớn. Ánh nắng buổi sớm chiếu nghiêng xuống nền gạch, phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô, vừa xa dần, vừa tan vào ánh sáng.
Ngoài trời, gió nhẹ thổi, cuốn bay vài chiếc lá vàng cuối thu.
Cô không quay đầu lại, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi man mác khó tả, vừa tiếc nuối, vừa thanh thản.
Cô biết mình đang khép lại một chặng đường nhỏ để bắt đầu một hành trình lớn hơn. Trở về nơi mình thuộc về, nơi có ba cô đang đợi…


